ngoại tình chuyện ở đâu cũng có tập 1

thư tình cho mùa thu . tôi muốn gởi thử một bức thư tình cho mùa thu và có thể sẽ được tôi nhận lại ở mười năm sau nhé .! tôi đúng là không còn trẻ nữa để gởi những bức thư tình nhăn nhích hay là để viết những câu nhớ nhung vặt vảnh .nhưng cảm xúc thì Trả lời phỏng vấn AFP. Trong những ngày vừa qua, thủ đô Nur Sultan của Kazakhstan đã trở thành tâm điểm của bàn cờ ngoại giao quốc tế khi đón lãnh đạo Tòa thánh Vatican trong 3 ngày (ngày 13-15/9) và đặc biệt, chuyến thăm ngày 14/9 với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình. Nỗi ám ảnh cực hình của người con khi chứng kiến cha ngoại tình (Phần 1) Nhóm PV | 06/07/2022 - 20:17 Ngoại tình, ly hôn, câu chuyện không có gì mới và khá phổ biến trong xã hội hiện nay.Thật đáng buồn khi có nhiều người cho rằng việc này rất bình thường, đó là xu hướng tự do của xã hội hiện đại. Có ai đó đã nói rằng "Những thứ thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình mãi mãi, những thứ không thuộc về mình thì có cố gắng đến đâu cũng không thuộc về mình", tình yêu cũng không phải là một ngoại lệ, nếu các bạn là của nhau, thì dù có trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu khó khăn cũng ở cạnh bên Là một người dân bản địa ở đó khiến cho Nan Qianyun quen với việc uống rượu và thường xuyên uống rượu. Biết được điều đó, một anh chàng nam sinh cũng ở ký túc xá đã lén mua hai chai rượu rồi giấu mang tới phòng của Nan Qianyun. Thấy rượu thì Nan Qianyun mừng lắm mà đâu biết được rằng mục đích của thanh niên này chính là được lên giường với cô. Phỏng vấn thực tập ở GameLoft. Tình hình là mình đã pass qua vòng một (test programming) của gameloft. Công ty đã hẹn mình phỏng vấn vào tuần sau. Tình hình mình chưa bao giờ đi phỏng vấn ở đâu cả, có ai có kinh nghiệm đã đi phỏng vấn Internship hay đi làm rồi thì chia sẻ cho Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Đến với truyện Ngoại Tình - Chuyện Ở Đâu Cũng Có, chúng ta sẽ được theo dõi một tiểu thuyết thuộc thể loại ngôn tình. Kể về Chị, là một người phụ nữ hết mực vì gia đình, phải trải qua nhiều cảm xúc cùng những nghịch cảnh trong cuộc sống. Hai vợ chồng từ lúc gian khổ sống xa nhau vì miếng cơm manh áo lo cho hai đứa con gái dễ thương. Trải qua bao nhiêu sóng gió để giờ đây họ có được một cuộc sống hạnh phúc cùng một mái ấm được nhiều người ngưỡng mộ. Thì chính chồng của chị lại là nguyên nhân làm tan vỡ ngôi nhà hạnh phúc đó bởi sự ngoại tình cùng người phụ nữ không biết hổ thẹn là câu chuyện mà vô tình tác giả đọc được những dòng tâm sự này của chị trên diễn đàn WTT. Lội ngược hàng trăm trang diễn đàn, vừa đọc những dòng chị viết ngắt quãng, vừa đọc những bình luận chia sẻ của mọi người. Tác giả đã gần như không thể ngừng đọc một giây phút nào, như muốn đi đến tận cùng nỗi đau của người phụ nữ này. Và tác giả đã lưu những trang viết đó lại, sắp xếp thành từng đoạn rõ ràng để post lên đây cho mọi người cùng đọc. Vô tình tôi đọc được những dòng tâm sự này của chị trên diễn đàn WTT. Lội ngược hang trăm trang diễn đàn, vừa đọc những dòng chị viết ngắt quãng, vừa đọc những bình luận chia sẻ của mọi người. Tôi đã gần như không thể ngừng đọc một giây phút nào, như muốn đi đến tận cùng nỗi đau của người phụ nữ này. Và tôi đã lưu những trang viết đó lại, sắp xếp thành từng đoạn rõ rang để post lên đây cho mọi người cùng đọc, cùng cảm nhận một câu chuyện buồn mà tiếc thay lại đang trở nên phổ biến đến đáng sợ trong xã hội ngày nay, mà như chị ấy nói Chuyện ở đâu cũng có.Xin phép chị - một người mà em không quen biết nhưng có sự đồng cảm sâu sắc, em sẽ đưa câu chuyện của chị lên FB của em, có thể đặt tên một số đoạn để làm rõ hơn những giai đoạn mà chị đã trải qua. Còn toàn bộ lời chị viết em giữ nguyên, không chỉnh sửa them bớt một từ nàoLưu ý cho cả nhàToàn bộ những phần tâm sự là mình copy nguyên văn từ bài viết của tác giả trên diễn đàn WTT. Còn việc phân chia từng tập và đặt tên cho từng tập là mình chủ động làm theo ý mình để dễ theo dõi câu chuyện cho mạch lạc nhé Một lần nữa, tôi hẹn chồng ra quán cafe để nói chuyện. Tôi không muốn nói chuyện ở phòng ngủ vì có thể sẽ xảy ra nhiều thỏa hiệp khi tôi nhận thấy lòng tôi đang yếu dần về phía tin chồng. Anh đưa tôi đến một quán cafe sang trọng, lãng mạn, ấm cúng, dịu dàng nhất của thành phố. Có lẽ anh muốn tôi hiểu được anh yêu tôi, trân trọng tôi thế nào khi chọn một chỗ đầy ý nghĩa như thế này. Điều này, mãi sau này tôi mới hiểu. Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua cái bàn, là vì tôi chủ đông ngồi sang bên kia bàn như thế. Tôi muốn nói chuyện với anh một cách mạch lạc, hiểu nhau đến tận cùng bằng sự chân thành nhất, một lần rồi thôi, để quá khứ lại một bên, chúng tôi bắt đầu một cuộc hôn nhân mới. Tôi nhoài người sang, cầm tay anh để trên bàn, nhìn anh yêu thương nhất, giọng nhẹ nhàng nhất để nói - Mình ạ, mình thấy đã đến lúc nói hết những gì mình chưa nói với em chưa? Anh đưa tay kia, giữ chặt lấy tay tôi, vuốt vuốt rồi áp mặt vào đó. Tôi cảm nhận có giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi, tôi để yên. Một lúc, anh ngước lên nhìn tôi và nói - Anh muốn nói cách đây một thời gian rồi, nhưng anh vẫn sợ là chưa đủ niềm tin với em, có nói cũng vô nghĩa. Hôm nay, anh biết là đã đến lúc, anh tin là em sẽ tin anh, đúng không em? - Vâng, em sẽ tin mình, mình ạ. Em tin mình sẽ không nỡ nói dối em vì em không đáng bị như thế đâu, đúng không mình? Anh vẫn cầm tay tôi, bắt đầy nói, giọng đều đều - Trong 10 năm sống chung, anh hầu như hài lòng về em trên mọi phương diện. Em chu đáo, em nuôi con tốt, dạy con ngoan, em có những bất hòa với bố mẹ chồng nhưng em vẫn tôn trọng họ, không làm cho anh khó xử, em chăm sóc và quan tâm lo lắng cho anh đầy đủ. Có lẽ như thế là quá đủ để ghi nhận là một người vợ hiền, dâu thảo, mẹ tốt... Nhưng sao đàn anh bọn anh vẫn thấy chưa đủ nhỉ? Có lẽ ở em có một điểm duy nhất làm anh không thích đó là em suốt ngày chỉ nghĩ đến gia đình, đến các con, đến nhà cửa, lo chuyện em gái, em rể, chuyện đối nội, đối ngoại... Ngày nào em cũng nói với anh từng đó câu chuyện, anh đến phát chán và đôi lúc thấy đau đầu, sợ hãi vì quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết trong gia đình chúng ta. Còn cô ấy đã chia sẻ với anh những điều anh yêu thích và quan tâm, giữa bọn anh lúc đầu chỉ là những câu chat vu vơ, trêu đùa nhau như xả stress, lâu dần rồi thành nghiện lúc nào không hay, rồi bắt đầu nhớ thương nhau, rồi bắt đầu thấy cuộc sống gia đình ngột ngạt với cơm áo gạo tiền. Đến với cô ấy, anh như được nghỉ ngơi dưới bóng cây sau khi đi một đoạn đường dài đầy nắng gió. Lúc đầu anh chỉ nghĩ thế thôi, sau dần cuốn vào lúc nào không hay, và thực sự anh yêu cô ấy thật lòng. Xin lỗi em, điều này anh không muốn nói dối em. Ngày em phát hiện ra, bọn anh, nói đúng hơn là cô ấy muốn dứt vì cô ấy không muốn anh khổ, em khổ, các con khổ. Điêu này là thật lòng của cô ấy, anh tin. Anh cũng muốn dứt điểm với cô ấy vì thấy không tương lai với mối quan hệ này. Anh yêu cô ấy thật nhưng anh yêu các con anh nhiều hơn, anh sợ hãi mỗi lần nghĩ đến việc phải xa một trong hai đứa, anh sợ hãi nếu để chúng ngơ ngác khi có mẹ thì mất cha, có cha mất mẹ... Anh cũng thương cô ấy cứ sống mãi không danh không phận, không còn cơ hội làm lại với người tốt hơn anh. Nhưng anh đúng là tham lam và hèn kém, nghĩ thế mà không làm được thế. Anh nhớ cảm giác bóng mát của cô ấy, dù lúc đó em cũng bắt đầu tạo bóng mát cho anh rồi. Anh không quên được cảm xúc tình dục đi đến tận cùng của phần con trong anh với cô ấy. Về chuyện này, em lại quá ngoan. Lúc nào em cũng như được lập trình sẵn, tư thế ấy, cảm xúc ấy, từng ấy thời gian... Và anh thì sợ làm điều gì đó quá đáng, em sẽ đánh giá anh này nọ, trong khi cô ấy lại khuyến khích anh khám phá và cả hai cùng tận hưởng. Thế là anh lại trù trừ, cả hai lại vẫn còn tình cảm với nhau nữa nên lại lao vào nhau, lại tiếp tục lừa dối em. Dù vậy, anh thực sự thấy có lỗi với em, thương em, nên tìm mọi cách bù đặp cho em. Cả hai nơi, anh đều thương, đều thấy có lỗi, đều không nỡ dứt bên nào... Anh khổ sở lắm, không hoàn toàn sung sướng đâu em. Lần thứ 2 em phát hiện ra, anh đã biết là thời điểm chấm dứt là lúc này. Nhưng anh thương cô ấy, cô ấy luôn mong anh trở về với gia đình, nên dù đau khổ, vẫn động viên anh hàng ngày. Vì vậy, và cũng vì không muốn lừa dối em nên anh lại xin em thêm một tháng, một tháng để anh bình tâm sắp xếp lại mọi chuyện, để cả em, cô ấy và anh không ai phải tổn thương quá nhiều. Nhưng có lẽ em quá đau đớn, quá mất niềm tin, em đã không chấp nhận đièu đó, anh đã ngay lập tức phải chấm dứt với cô ấy. Anh trở lại với em, cố gắng lấy lại niềm tin và tình yêu với em, nhưng em đang hận anh, mọi cố gắng của anh thành vô nghĩa. Anh tuyệt vọng và trở nên bất chấp, tính anh vốn thế, em cũng biết rồi. Anh không cần gì nữa, cả em và cô ấy, chỉ cần được sống cạnh các con là đủ, nên anh bắt đầu có thái độ cùn với em. Trong lúc đó thì cô ấy bị suy kiệt sức khỏe phải nhập viện nhưng giấu anh, mãi cho đến lúc tình cờ cơ quan anh có người ốm nằm cùng viện với cô ấy anh đến thăm mới gặp cô ấy. Em thì thế, không một chút tin anh, nhiếc móc, nặng nhẹ, đay nghiến, cô ấy thì vẫn dịu dàng, lặng lẽ động viên, an ủi anh... Bọn anh không hẳn quay lại với nhau, nhưng anh lại tìm đến cô ấy để cô ấy an ủi vì sự ghẻ lạnh của em. Rồi em đi nghỉ về, em trở thành con người khác, em vui vẻ, mới mẻ. Anh thấy dễ chịu hẳn đi nhưng vẫn chưa dứt được cô ấy. Em lại không còn quan tâm, quản lý anh nên anh càng có thời gian để làm điều mình muốn. Lúc đầu anh thấy thật là thoải mái khi được tự do đến với cô ấy, tự do làm điều mình thích mà không phải nói dối, kiếm cớ với em, về nhà vẫn được em chăm sóc đầy đủ, vẫn có các con quây quần bên cạnh. Thái độ đó của em, làm anh đôi lúc áy náy, vì thấy em quá chân thành mà anh lại nỡ lừa dối em. Rồi dần dần anh thấy mọi chuyện bắt đầu khác với điều anh nghĩ rồi. Em bắt đầu cùng với các con xa rời anh, anh không còn là một thành viên quan trọng trong gia đình nữa, có cũng được, không có cũng xong... Em lại bắt đầu có nhiều mối quan hệ mới, em tươi vui nên trông em xinh đẹp hẳn ra, rồi em sang một môi trường công tác mới, gặp nhiều người tài người giỏi... Nhiều thứ làm anh hoảng hốt vì bắt đầu thấy cảm giác mất em, mất các con. Lúc đó anh mới thấy em quan trọng với anh biết bao nhiêu. Anh bắt đầu thấy cần phải xác lập lại mọi thứ trước khi quá muộn. Với cô ấy anh không có tương lai, tình yêu không đủ lớn, chỉ là những thú vui cá nhân, và cô ấy cũng xác định là sẽ không hạnh phúc đựoc nếu anh bỏ em đến với cô ấy. Và điều quan trọng là anh thích trở về căn nhà mà nơi ấy có hai đứa con của anh ríu rít suốt ngày, có em với những bừa ăn ngon, gia đình luôn luôn trong một không khí vui vẻ ấm cúng. Niềm vui đó bền lâu hơn là niềm vui phút chốc bên cạnh cô ấy. Cô ấy và anh đã có một buôi nói chuyện thẳng thắn, thân tình và trân trọng nhau dù kết cục có đi đến đâu. Lúc đối diện nhau, anh nhìn thấy vẻ mặt rất buồn nhưng cố mỉm cười của cô ấy, anh thấy thương cô ấy rất nhiều, nhưng yêu thì gần như đã hết. Anh đang cố gắng tìm cách diễn đạt sao cho việc chia tay này diễn ra nhẹ nhàng nhất, không làm cho cô ấy tổn thương thêm nữa nhưng thực sự là rất khó. Dường như đoán được những gì anh cần nói, hay nói đúng hơn là cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho buổi nói chuyện hôm đó, nên cô ấy bình thản nói với anh"Em biết anh đã lựa chọn con đường tiếp theo của mình. Em chúc mừng anh, cầu mong anh hạnh phúc và đừng lo cho em!" Và gần như sau đó cả hai không còn gì để nói với nhau. Anh biết là cô ấy rất đau khổ, nhưng anh thì không, anh chỉ thấy thương cô ấy, thấy có lỗi với cô ấy mà thôi. Lúc đi ra xe, cô ấy có hỏi anh một câu có lúc nào chúng ta gặp lại nhau nữa không? Anh thực sự muốn trả lời cô ấy tốt nhất là không, nhưng nhìn đôi mắt gần như sắp khóc của cô ấy, anh lại nói dối Lúc nào đó em bình tâm lại, chúng ta sẽ gặp nhau như hai người bạn. Trên đường về bỗng nhiên anh thấy mình thật thanh thản và trong đầu anh lúc đó tràn ngập hình ảnh của em, của các con. Anh như có cảm giác được giải thoát khỏi một điều gì đó rất khủng khiếp ám ảnh mình bấy lâu. Dù vậy, anh không vui nổi. Anh thấy mình thật đê tiện và hèn hạ. Anh có thực lòng yêu cô ấy không hay chỉ là những đam mê nhất thời của đàn ông tầm thường? Tại sao khi chia tay cô ấy, anh không có cảm giác đau khổ, thậm chí còn như được giải thoát? Nếu cô ấy biết được điều này, cô ấy sẽ hận anh đến chết. Nhưng anh không thể làm gì hơn được nữa, cả anh và cô ấy đều sai lầm, đều phải trả giá rồi. Có điều, cái giá mà phụ nữ gánh chịu có lẽ nó đắt hơn trăm lần đàn ông bọn anh. Có lẽ cái cảm giác này sẽ đeo đẳng suốt cuộc đời anh, và nó sẽ ngăn cản anh mỗi khi anh có ý định phiêu lưu. Em có tin được điều đó không? Có lẽ anh đã nói quá nhiều về cảm giác tội lỗi của anh với cô ấy, mà quên mất rằng, người anh có tội nhiều nhất, chính là em. Anh nghĩ đến cảm giác của em trong những ngày ngụp lặn trong đau khổ một mình khi phát hiện ra lần thứ hai, khi ngồi đọc lại những đoạn chát của anh và cô ấy, cả những ngày em hành hạ, chì chiết anh... So với nỗi đau đấy, thì nỗi đau của cô ấy chẳng thấm vào đâu. Cái thời điểm bị em phát hiện ra lần thứ hai, anh thực sự không nghĩ được nhiều về nỗi đau của em. Lúc đó anh chỉ sợ hãi vì mất em, mất các con, mất gia đình... Anh chỉ nghĩ làm cách nào đó để giữ lại gia đình, dù là phải đánh mất thú vui mình đang có, tình cảm mình đang có. Những việc anh làm lúc đó, chắc không xuất phát từ trái tim anh, từ tình yêu thương của anh dành cho em, mà chỉ là một cách để xoa dịu cơn giận giữ của em mà thôi. Em là một phụ nữ nhạy cảm và có cảm xúc rất thông minh, dường như em nhận ra điều đó một cách rõ ràng nên dù anh làm bất cứ điều gì, cố gắng chân thành đến mức nào, cũng không làm cho em tin, thậm chí làm cho em cảm thấy chua xót thêm. Mãi sau này anh mới hiểu được điều đó, và hiểu được thì thương em hơn bất cứ ai trên đời này anh đã từng thương. Thương vì em phải tự mình vượt qua nỗi đau một mình không có ai bên cạnh, thương vì em đã để lại nỗi đau sau lưng, sống với gương mặt tươi vui, hạnh phúc, thương vì em chắc hẳn còn hận anh nhưng lại đối xử với anh với một thái độ ôn hòa, không làm điều gì ảnh hưởng đến thanh danh của anh... Tất cả những điều đó, hẳn em đã phải cố gắng đến tột cùng sức lực của em. Có lúc trái tim anh như ai cầm để xé ra từng mảnh khi nghĩ đến những ngày em phải chịu đựng đó, anh đau thật, đau vì đã từng không hiểu em đau thế nào, cứ để mặc em đau một mình như thế. Nên anh thề với lòng, bằng mọi giá anh sẽ xoa dịu nỗi đau đó cho em, anh sẽ làm cho em trở lại là chính em, dù em có tha thứ cho anh hay không, dù có thể chúng ta sẽ chia tay, nhưng khi còn có cơ hội ở bên em, anh sẽ làm bất cứ điều gì, vì tình yêu thương anh dành cho em. Cái gì đi từ trái tim cũng đến trái tim. Khi anh làm mọi việc cho em bằng trái tim anh, em đã đón nhận, có thể là chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng anh biết em cảm nhận được sự chân thật của anh. Em không thể biết được, anh đã vui mừng thế nào, hạnh phúc thế nào mỗi lần em cười với anh âu yếm. Vì anh rất sợ nụ cười bình thản của em, nụ cười nói rằng em đau đủ rồi, em cần phải sống và anh chẳng còn giá trị nào trong cuộc đời em. Mỗi lần nhìn nụ cười bình thản đó của em, anh cũng đau cũng sợ, có lẽ chẳng kém gì em đã từng đau đâu. Em có biết anh sợ đến mức cầu cứu mẹ, anh thực sự thấy xấu hổ với bố me vì những gì anh đã làm, nhưng anh bất chấp, anh cần phải giữ được em. Và em cũng đã biết, thậm chí anh đã tâm sự những điều này với cô ấy, bất chấp điều anh biết là làm cho cô ấy đau lòng. Anh biết anh không ra gì nhưng anh không còn cách nào khác, em lúc này hơn bất cứ điều gì anh cần gìn giữ. Có một điều anh không hiểu được nhưng lại rất khâm phục em trong những ngày qua. Đó là việc em hận anh như thế, quyết li dị với anh đến cùng, rồi một ngày trở về, em trở nên bình thản và chung sống với anh vui vẻ và nhiệt tình. Tất cả mọi hành động, câu nói của em dù anh đã cố phân tích, mổ xẻ và suy diễn đến đâu thì cũng đều thấy nó rất thật, không hề giả dối, màu mè. Em cũng luôn giữ đúng khoảng cách với anh nhưng lại không hề nhắc gì đến những chuyện tội lỗi của anh, vẫn chăm sóc anh chu đáo, vẫn toan tính tương lai cùng với anh, và đến ngày em nói anh là lao động chính trong nhà, em và các con cần sự thăng tiến của anh, anh đừng lo vì không có thu nhập những ngày này, em đã tiết kiệm tiền lương của anh phòng các biến cố xảy ra. Anh thực sự xúc động và cảm phục em. Anh biết đó là vì em tôn trọng anh, không muốn làm cho tự ái đàn ông của anh bị tổn thương nên em đã nói thế, còn anh biết lúc này em đã đủ sức tạo dựng cuộc sống riêng cho ba mẹ con mà không cần đến lương của anh. Sau tất cả những gì anh gây ra cho em, em vẫn chừa lại cho anh một con đường, một cách để ngẩng cao đầu trong cuộc sống. Anh không hiểu, bằng sức lực nào đó mà em làm được điều này. Giờ thì mọi chuyện đối với anh đã hoàn toàn trở lại như xưa, nghĩa là anh đã giải quyết xong chuyện lạc lòng, với em, anh đã chinh phục lại bằng mọi giá, anh cũng cảm nhận được niềm tin của em đối với anh dần dần được khôi phục. Em có thể tha thứ được cho anh không em? Chồng tôi như chưa bao giờ được nói, và tôi cũng như chưa bao giờ được nghe, cứ ngồi như thế, một bên nói và một bên nghe, nhìn nhau như để thấu hiểu nhau. Khi anh hỏi đến câu cuối cùng, tôi như bừng tỉnh. Tôi đã tha thứ cho anh hay chưa? Tôi có thể tha thứ được cho anh không? Câu trả lời đó đã rõ ràng từ rất lâu rồi, nhưng tôi không dám thừa nhận, vì tôi sợ... Thực ra là tôi tha thứ cho anh vì chính bản thân tôi, tức là tôi không muốn mang mãi nỗi đau, sự hận thù bị phản bội trong cuộc đời mình, chứ không phải vì những gì chồng tôi làm sau này. Tha thứ không có nghĩa là tiếp tục cuộc hôn nhân này như chưa có chuyện gì xảy ra được. Đã rất nhiều chuyện xảy ra, đã rất nhiều tổn thương, ngăn cách hai chúng tôi, trở lại liệu có như xưa được không? Đến lúc này tôi vẫn thấy sợ điều đó. Chồng tôi dường như hiểu những gì tôi đang nghĩ, anh nhìn tôi với vẻ mặt nài nỉ - Tin anh thêm một lần nữa thôi. Anh đã hiểu được rất nhiều điều từ những ngày qua, và em cũng thế. Cả hai chúng ta sẽ bắt đầu lại với những lỗi lầm, sai sót đã tìm được, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Có thể không còn được như xưa, nhưng vẫn có thể hạnh phúc theo một cách mới mà em. Xin em đấy. - Theo cách khác là cách nào hả anh? - Là em sẽ yêu anh, yêu con người mới của anh, tin con người hiện tại của anh, như ngày em đã anh nhận lời yêu anh vì con người anh ngày xưa. Chúng ta sẽ tìm hiểu lại nhau, sẽ yêu nhau bằng tình yêu có gia đình, có con cái, có trách nhiệm... Khác với tình yêu ngày xưa là cảm xúc chiếm phần lớn, còn bây giờ sẽ có những trách nhiệm gánh kèm, trách nhiệm giữ gìn nhau, trách nhiệm yêu thương con cái, trách nhiệm vun đắp gia đình. Chúng ta làm thế đi em, được không em? Lúc này tôi cũng không còn nhớ mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay của tôi là gì. Mọi thứ mông lung, đảo lộn, phân vân. Chồng tôi đã nói ra những điều tôi đã biết, những điều tôi chưa biết, những điều tôi cần nghe, những điều tôi giờ mới hiểu... Sao tôi không thể nào tập hợp, phân tích được một cách rõ ràng các thông tin tôi vừa thu nhận, để trả lời anh. Tôi không biết, thật sự lúc này tôi muốn gì, tôi cần gì? Có lẽ nào con người ta có những lúc bỗng nhiên rơi vào một trạng thái không định hướng được thế này? Tôi tìm cách trì hoãn lại với chồng - Hay chúng ta để chuyện này vào ngày hôm sau nói tiếp được không anh, bây giờ muộn rồi, phải về với các con thôi. - Không, xin em đấy. Anh không còn cơ hội nào nữa, anh sợ bước chân ra khỏi cái quán này thì em lại trở về như xưa, xa cách và tách biệt, anh không chịu đựng được cảm giác đó. Anh đã phải chịu suốt gần một năm rồi, anh sợ em sẽ quen dần với cảm giác đó thì anh không còn chỗ đứng bên cạnh em nữa. - Nhưng em không biết nói gì lúc này cả, em chưa đinh hình được một số chuyện. Anh cho em thời gian để suy nghĩ thêm và trả lời anh vào ngày mai, em hưa đấy. - Anh thật sư lo, khi em hẹn gặp anh ở đây, anh đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu cho buổi nói chuyện nầy, và anh hi vọng rất nhiều, rất nhiều. Nhưng giờ em có thái độ như thế này thì anh rất sợ. Có phải em lại thất vọng thêm về anh vì những điều anh đã nói về cô ấy với những điều em không muốn nghe không? - Những điều về cô ta và anh em biết từ lâu, đau từ lâu rồi, giờ không còn ý nghĩa nữa. Điều em phân vân là hoàn cảnh hiện tại của hai chúng ta. Em đã nghĩ là chúng ta nên chấm dứt thời kỳ này để chuyển sang một giai đoạn mới nên có cuộc nói chuyện hôm nay. Nhưng sau khi anh nói, rất nhiều, rất nhiều... em lại trở nên bối rối. Thật lòng em hiện giờ không biết nói sao. Để mai đi anh, mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp ở đây. Anh biết là không thể nài nỉ gì thêm ở tôi nên uể oải đứng dậy. Trên đường về anh im lặng vừa gặm đầu một ngón tay vừa lái xe. Tôi cũng ngồi cạnh anh yên lặng, khác với lúc đên đây, cả hai chúng tôi đã vui vẻ nói với nhau những chuyện cơ quan và bạn bè. Đến một đoạn đường vắng vì đêm muộn, anh bỗng nhiên đạp phanh mạnh, dừng lại. Anh nhìn sang tôi trong bóng tối, tôi cũng ngạc nhiên quay lại nhìn anh, phải một lúc như thế anh với tay bật đèn và nhìn sát vào mặt tôi nói - Em nói đi, anh còn cơ hội nào không? Một chút thôi cũng được, để anh có động lực cố gắng? - Anh sao thế? Nếu anh không có cơ hội nào thì làm sao em còn ở bên cạnh anh đến bây giờ? - Em ở lại bên cạnh anh là vì các con, anh biết điều đó. Anh chỉ muốn hỏi em, anh còn chút cơ hội nào cho bản thân anh không thôi? Tôi nhận ra anh có một sư lo lắng thực sự lớn. Lẽ nào cách tôi cư xủ và hành động đã để lại trong lòng anh những suy nghĩ tuyệt vọng đến thế sao? Tôi đang muốn lấy lại tình yêu nơi anh, sao tôi lại có thể tuyệt tình đến vậy, sao tôi lại hành động để anh hiểu là tôi đang ở lại bên anh vì các con? Tôi đưa tay sang nắm lấy tay anh - Anh biết là em yêu anh nhiều nên đau cũng nhiều. Giờ em mới được cân bằng trở lại, gia đình ta mới nhen nhóm sự trở lại như ngày xưa, anh đã rất thành khẩn với em... Tất cả những điều đó đối với em vẫn đang rất mới, nên em không dám chắc một điều gì hoặc chưa đủ tinh thần để đón nhận. Và anh biết là nếu em ở lại bên anh vì các con thì giờ phút này em đã ra đi và không có một cuộc nói chuyện nào thêm nữa, đúng không? Về đi anh, lái xe thế này rất nguy hiểm, khuya quá rồi. Anh miễn cưỡng buông tay tôi, tiếp tục lái xe. Về đến nhà, các con và ông bà nội đã đi ngủ. Lúc thay đồ xong bỗng nhiên tôi chần chừ nói với anh Tối nay anh ngủ ở đây, em sang ngủ với các con nhé, nói chuyện lâu quá, các con ngủ mất rồi. Anh đứng chặn cửa - Em tránh anh à? - Không, em sang đó để suy nghĩ về chuyện hôm nay, em hứa với anh em sẽ suy nghĩ mà. Rồi rất nhanh, tôi đẩy anh ra và đi sang phòng các con. Thực ra tôi chẳng suy nghĩ được điều gì cả, tôi đang trốn anh, trốn cái trớ trêu hiện tại. Bấy lâu nay tôi đã vạch ra ranh giới, nên tôi yên bình ngủ bên cạnh anh, trên chiếc giường đã có ranh giới. Giờ thì ranh giới đó đang được xóa dần, và có lẽ buổi nói chuyện vừa rồi ranh giới đã hoàn toàn được xóa. Nhưng thời gian đã trôi đi lâu quá, mọi chuyện đã đi xa quá, tôi không biết bắt đầu lại bằng cách nào. Tôi thiếp đi trong giấc ngủ muộn, với suy nghĩ, ngày mai, đêm mai, sẽ như thế nào? Vô tình tôi đọc được những dòng tâm sự này của chị trên diễn đàn WTT. Lội ngược hang trăm trang diễn đàn, vừa đọc những dòng chị viết ngắt quãng, vừa đọc những bình luận chia sẻ của mọi người. Tôi đã gần như không thể ngừng đọc một giây phút nào, như muốn đi đến tận cùng nỗi đau của người phụ nữ này. Và tôi đã lưu những trang viết đó lại, sắp xếp thành từng đoạn rõ rang để post lên đây cho mọi người cùng đọc, cùng cảm nhận một câu chuyện buồn mà tiếc thay lại đang trở nên phổ biến đến đáng sợ trong xã hội ngày nay, mà như chị ấy nói Chuyện ở đâu cũng có.Xin phép chị - một người mà em không quen biết nhưng có sự đồng cảm sâu sắc, em sẽ đưa câu chuyện của chị lên FB của em, có thể đặt tên một số đoạn để làm rõ hơn những giai đoạn mà chị đã trải qua. Còn toàn bộ lời chị viết em giữ nguyên, không chỉnh sửa them bớt một từ nàoLưu ý cho cả nhàToàn bộ những phần tâm sự là mình copy nguyên văn từ bài viết của tác giả trên diễn đàn WTT. Còn việc phân chia từng tập và đặt tên cho từng tập là mình chủ động làm theo ý mình để dễ theo dõi câu chuyện cho mạch lạc nhéNguồn Web Trẻ Thơ Tags Mới cập nhật Fan tương tác Có thể bạn sẽ thích Biết Hài Lòng 1190 lượt đọc Đàn ông đến Từ Sao Hỏa, đàn Bà đến Từ Sao Kim 1093 lượt đọc 48 Nguyên Tắc Chủ Chốt Của Quyền Lực 4237 lượt đọc Hậu Hắc Học - Mặt Dày Tâm Đen 871 lượt đọc Ái Vĩnh Bất Trì 1093 lượt đọc Mặc Kệ Nó Làm Tới Đi 862 lượt đọc Số truyện 1 Số từ 39920 từ Tham gia 2567 Truyện đề cửĐô thị 「Kỳ Huyễn」Thiên Tài Triệu Hồi Sư 「Tiên Hiệp」Tiên Tuyệt 「Tiên Hiệp」Vạn Đạo Long Hoàng 「Trò Chơi」Chuông Gió 「Võ hiệp」Ta Muốn Làm Thiên Đao 「Đô Thị」Giậu Mồng Tơi Năm Ấy 「Huyền Huyễn」Phi Thăng Chi Hậu 「Tiên Hiệp」Cầm Đế 「Tiên Hiệp」Ma Long 「Tiên Hiệp」Phong Nghịch Thiên Hạ Doᴡnload ѕáᴄh NGOẠI TÌNH, CHUYỆN Ở ĐÂU CŨNG CÓ""> NGOẠI TÌNH, CHUYỆN Ở ĐÂU CŨNG CÓ full ebook PDF/PRC/EPUB. Tải miễn phí, đọᴄ online trên điện thoại, máу tính, máу tính đang хem Chuуện ở đâu ᴄũng ᴄóDanh mụᴄ TIỂU THUYẾTFile ebook hiện ᴄhưa ᴄó hoặᴄ gặp ᴠấn đề bản quуền, ѕẽ ᴄập nhật link tải ngaу khi tìm kiếm đượᴄ trên GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH“Vô tình tôi đọᴄ đượᴄ những dòng tâm ѕự nàу ᴄủa ᴄhị trên diễn đàn WTT. Lội ngượᴄ hàng trăm trang diễn đàn, ᴠừa đọᴄ những dòng ᴄhị ᴠiết ngắt quãng, ᴠừa đọᴄ những bình luận ᴄhia ѕẻ ᴄủa mọi người. Tôi đã gần như không thể ngừng đọᴄ một giâу phút nào, như muốn đi đến tận ᴄùng nỗi đau ᴄủa người phụ nữ nàу. Và tôi đã lưu những trang ᴠiết đó lại, ѕắp хếp thành từng đoạn rõ ràng để poѕt lên đâу ᴄho mọi người ᴄùng đọᴄ, ᴄùng ᴄảm nhận một ᴄâu ᴄhuуện buồn mà tiếᴄ thaу lại đang trở nên phổ biến đến đáng ѕợ trong хã hội ngàу naу, mà như ᴄhị ấу nói Chuуện ở đâu ᴄũng ᴄó.Xin phép ᴄhị – một người mà em không quen biết nhưng ᴄó ѕự đồng ᴄảm ѕâu ѕắᴄ, em ѕẽ đưa ᴄâu ᴄhuуện ᴄủa ᴄhị lên FB ᴄủa em, ᴄó thể đặt tên một ѕố đoạn để làm rõ hơn những giai đoạn mà ᴄhị đã trải qua. Còn toàn bộ lời ᴄhị ᴠiết em giữ nguуên, không ᴄhỉnh ѕửa thêm bớt một từ nào”Đôi lờiĐầu tiên mình хin khẳng định đâу không phải là truуện. Đâу là tâm ѕự ᴄủa ᴄhị tâm ѕự ᴄủa một người phụ nữ lý trí ᴠà quуết đoán đã ᴠượt qua nỗi đau bị phản bội, không phải một lần mà đến tận hai lần. Và ᴄuối ᴄùng người phụ nữ đáng khâm phụᴄ ấу đã ᴄó một đoạn kết như ᴄhị mong thêm Chỉnh Kíᴄh Thướᴄ File Pdf Reѕiᴢe 1, Cáᴄh Thaу Đổi Kíᴄh Thướᴄ Pdf Cập Nhật 2020Đâу là một ᴄâu ᴄhuуện, mình nghĩ không hẳn toàn bộ là ѕự thật bởi ᴄhắᴄ ᴄhắn ᴄó dù ᴄó dựa trên ѕự thật đi ᴄhăng nữa người ᴠiết ᴄũng phải hư ᴄấu ít nhiều, giống như khi bạn kể lại một ᴄâu ᴄhuуện, bạn luôn kể nó dưới góᴄ nhìn ᴄủa bạn, ᴠà mỗi lần bạn kể, bạn tin không bạn đều kể nó ᴠới những ᴄáᴄh kháᴄ nhau, bất kể bạn ᴄó muốn kể một ᴄáᴄh kháᴄh quan đển đâu thì ᴄũng không thaу đổi đượᴄ ѕự thật nàу. Tuу nhiên ᴄho dù ᴄâu ᴄhuуện đã đượᴄ ᴄhải ᴄhuốt, thêm thắt haу lượᴄ bớt, ᴄái ᴄốt lõi ᴄủa ᴄâu ᴄhuуện nàу ᴠẫn không thaу đổi. Mình ᴄảm thấу đâу là một táᴄ phẩm haу, lối ᴠiết ᴄủa táᴄ giả khá ᴄhân thật ngaу ᴄả khi ᴄảm thấу tình tiết hơi phi lý mình ᴠẫn khá là thíᴄh ᴄáᴄh nhìn nhận ᴠà хử lý ᴄủa nhân ᴠật nữ mạn phép tổng hợp lại những phần ᴄhị Small Roѕe đã ᴄhia thành ebook để ᴄhia ѕẻ ᴄho mọi ᴄhỉ đượᴄ poѕt tại Stent, nếu muốn đem đi đâu đề nghị mọi người ghi rõ nguồn Tên táᴄ giả – Chị ᴠà người biên tập – Chị Small RoѕeCảm ᴠài tríᴄh dẫn trong truуện “Đàn ông họ ѕẽ không bao giờ ᴄoi ᴄhuуện ngoại tình là tội lỗi khi họ ᴠẫn đầу đủ ᴄhu toàn ᴠới gia đình, họ không bị phát giáᴄ haу không ai dám phát giáᴄ họ thì họ ᴠẫn ung dung tiếp tụᴄ.” “Đúng là ᴄhuуện gì rồi ᴄũng ᴄó thể thành thói quen đượᴄ. Ngoại tình thành thói quen, Đau đớn ᴠì ᴄhồng ngoại tình ᴄũng thành thói quen.” “Không hiểu ѕao lúᴄ đó tôi tin lời anh nói một ᴄáᴄh tuуệt đối, để đến mãi ѕau nàу mới đau đến ᴄùng ᴄựᴄ khi hiểu rằng tình уêu đã ᴄhết, đừng nghĩ ᴄáᴄh lấу lại.” Tác giả Nguồn Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link Biên tập Small Rose Nguồn Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link Ebook Angela_102 TP. HCM – 26/04/2014 Trích FB của chị Small Rose "Vô tình tôi đọc được những dòng tâm sự này của chị trên diễn đàn WTT. Lội ngược hàng trăm trang diễn đàn, vừa đọc những dòng chị viết ngắt quãng, vừa đọc những bình luận chia sẻ của mọi người. Tôi đã gần như không thể ngừng đọc một giây phút nào, như muốn đi đến tận cùng nỗi đau của người phụ nữ này. Và tôi đã lưu những trang viết đó lại, sắp xếp thành từng đoạn rõ ràng để post lên đây cho mọi người cùng đọc, cùng cảm nhận một câu chuyện buồn mà tiếc thay lại đang trở nên phổ biến đến đáng sợ trong xã hội ngày nay, mà như chị ấy nói Chuyện ở đâu cũng có. Xin phép chị - một người mà em không quen biết nhưng có sự đồng cảm sâu sắc, em sẽ đưa câu chuyện của chị lên FB của em, có thể đặt tên một số đoạn để làm rõ hơn những giai đoạn mà chị đã trải qua. Còn toàn bộ lời chị viết em giữ nguyên, không chỉnh sửa thêm bớt một từ nào" Đôi lời Đầu tiên mình xin khẳng định đây không phải là truyện. Đây là tâm sự của chị tâm sự của một người phụ nữ lý trí và quyết đoán đã vượt qua nỗi đau bị phản bội, không phải một lần mà đến tận hai lần. Và cuối cùng người phụ nữ đáng khâm phục ấy đã có một đoạn kết như chị mong muốn. Đây là một câu chuyện, mình nghĩ không hẳn toàn bộ là sự thật bởi chắc chắn có dù có dựa trên sự thật đi chăng nữa người viết cũng phải hư cấu ít nhiều, giống như khi bạn kể lại một câu chuyện, bạn luôn kể nó dưới góc nhìn của bạn, và mỗi lần bạn kể, bạn tin không bạn đều kể nó với những cách khác nhau, bất kể bạn có muốn kể một cách khách quan đển đâu thì cũng không thay đổi được sự thật này. Tuy nhiên cho dù câu chuyện đã được chải chuốt, thêm thắt hay lược bớt, cái cốt lõi của câu chuyện này vẫn không thay đổi. Mình cảm thấy đây là một tác phẩm hay, lối viết của tác giả khá chân thật ngay cả khi cảm thấy tình tiết hơi phi lý mình vẫn khá là thích cách nhìn nhận và xử lý của nhân vật nữ chính. Mình mạn phép tổng hợp lại những phần chị Small Rose đã chia thành ebook để chia sẻ cho mọi người. Ebook chỉ được post tại Stent, nếu muốn đem đi đâu đề nghị mọi người ghi rõ nguồn Tên tác giả - Chị và người biên tập - Chị Small Rose Cảm ơn. Một vài trích dẫn trong truyện "Đàn ông họ sẽ không bao giờ coi chuyện ngoại tình là tội lỗi khi họ vẫn đầy đủ chu toàn với gia đình, họ không bị phát giác hay không ai dám phát giác họ thì họ vẫn ung dung tiếp tục." "Đúng là chuyện gì rồi cũng có thể thành thói quen được. Ngoại tình thành thói quen, Đau đớn vì chồng ngoại tình cũng thành thói quen." "Không hiểu sao lúc đó tôi tin lời anh nói một cách tuyệt đối, để đến mãi sau này mới đau đến cùng cực khi hiểu rằng tình yêu đã chết, đừng nghĩ cách lấy lại." Các file đính kèm Chia sẻ trang này

ngoại tình chuyện ở đâu cũng có tập 1