nghệ sĩ ngọc bích bây giờ ra sao
Được xem là thành viên kém “may mắn” nhất nhóm AXN. Tháng 5/2017, Trần Nguyên đã đột ngột qua đời do đột quỵ ở tuổi 34. Thông tin này đã khiến khán giả không khỏi bàng hoàng và thương xót. Trần Nguyên sinh năm 1983, quê gốc ở Đắc Lắk. Năm 2004, anh gia nhập nhóm AXN
Nữnghệ sĩ Ngọc Bích thương hiệu thật là Trần Ngọc Bích, sinh ngày 02 – 11 – 1947 tại huyệnBình Thủy, tỉnh Cần Thơ. Cha là ông Trần Văn Niếu làm thợ, mẹ là bà Nguyễn ThịAnh, mua sắm. Trong gia đình của Ngọc Bích không có ai theo nghề ca hát. Làđàn bà lớn vào một gia
Đời Nghệ Sĩ tuần này là sự tham gia của một nghệ sĩ rất quen thuộc với khán giả cả nước.Nhắc đến anh, người ta nhớ đến hình ảnh một nam diễn viên hài dí dỏm, cá tính trên sân khấu: nghệ sĩ hài Hồng Tơ.
Tiếng đàn mới “ấm” làm sao! (như) Hạt ngọc trên núi Lam-Điền vừa đông (Núi Lam-Điền, nơi nổi tiếng có nắng ấm quanh năm, sản-sinh được nhiều ngọc quí). Ngọc mới đông còn đang bốc hơi đã ấm, dưới nắng trời êm-ả càng thêm ấm !
Diễn viên Ngọc Bích (ngoài cùng bên trái) trong vở "Tình xưa" - Tác giả: Phan Gia Liên, đạo diễn: NSND Lê Hùng. - Ngược lại với những vai chính diện trên sân khấu, thì trên màn ảnh nhỏ, chị lại thường vào những vai phản diện là những phụ nữ đanh đá, bà chủ hàng karaoke
Sau 4 năm chung sống, vào tháng 10/2018, vợ chồng Ngọc Quyên bất ngờ xác nhận đã ly hôn. Tiếp đó, cuộc chiến giữa Ngọc Quyên và chồng cũ cũng nổ ra. Cụ thể, trên mạng lan truyền một đoạn chat giữa người được cho là bác sĩ Richard Le - chồng cũ của Ngọc Quyên - và một
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Soạn giả Nguyễn Phương Trong những năm gần đây, cộng đồng người Việt định cư tại Montréal, Toronto, Vancouver và người bản xứ Canada được thưởng thức các buỗi trình diễn rất đặc sắc và độc đáo về các nhạc khí dân tộc Việt Nam của đôi ngôi sao nghệ sĩ Khắc Chí và Ngọc Bích. Bấm vào đây để nghe tiết mục này Download story audio Nữ nghệ sĩ Ngọc Bích. Năm 1997, tại nhà Văn Hóa Frontenac Montréal, tôi được dự khán và quây film buỗi trình diễn nhạc dân tộc Việt Nam của đôi nghệ sĩ tài danh Khắc Chí - Ngọc Bích. Hôm đó có hơn 500 khán giả người Canada và chỉ có độ chừng 20 khán giả Việt Nam. Có lẽ vì việc tổ chức buỗi trình diễn đó là do bà Mary Thauberger tổ chức trong khuôn khổ giới thiệu âm nhạc theo thể loại " World music " trong cộng đồng đa văn hóa của Canada, quảng cáo được đăng trên báo Pháp và Anh Ngử, khán giả Việt Nam không được thông báo. Tôi có ghi hình ảnh và âm thanh ra DVD tặng cho các bạn già của tôi ở Montréal và chiếu cho nhiều bạn khác xem nhân các buỗi sinh hoạt thân hữu. Tất cả những người được xem và nghe đôi nghệ sĩ Khắc Chí - Ngọc Bích trình diễn qua dĩa DVD đó đều rất thích thú và hâm mộ tài nghệ độc đáo của đôi nhạc sĩ thiên tài này. Đến tháng 7 năm 2005, trong khuôn khổ của đại hội nhạc Jazz Quốc Tế tổ chức tại Montréal, hơn 200 khán giả Việt Nam và hàng ngàn khán giả Canada và cộng đồng đa sắc tộc định cư tại Montréal đã say mê theo dõi nghệ thuật trình diễn linh động của đôi vợ chồng nhạc sĩ Khắc Chí và Ngọc Bích qua phần sử dụng trên 12 nhạc khí dân tộc, phần lớn là những nhạc cụ làm bằng ống tre, ống nứa của các vùng cao nguyên Việt Nam. Đến tháng 4 năm 2006, hàng trăm khán giả Việt Nam và hàng ngàn khán giả Canada thuộc nhiều sắc tộc lại một lần nữa được thưởng thức tài nghệ hiếm có của đôi nhạc sĩ Khắc Chí và Ngọc Bích tại các sân khấu của bốn trung tâm Văn Hóa lớn tại thành phố Montréal. Các loại nhạc cụ dân tộc Mời quý thính giả nghe song tấu đàn Tr 'ưng nhạc bản Suối đàn Tr'ưng của đôi uyên ương nhạc sĩ Khắc Chí và Ngọc Bích. Xin theo dõi trong phần âm thanh bên trên Mời các bạn tham gia chương trình Cổ Nhạc do Soạn giả Nguyễn Phương phụ trách. Mọi email xin gửi về Vietweb Đàn Tr'ưng là cây đàn gồm các ống tre nhỏ xếp theo hình những thuở ruộng bực thang ở cao nguyên, nhạc sĩ đánh đàn bằng hai thanh tre, âm thanh đàn Tr'ưng gợi nhớ núi rừng Đàlạt những đêm trăng sáng, trong ánh lửa bập bùng bên cạnh bờ suối, chúng tôi đã từng say mê thưởng thức tài nghệ đàn trưng của các bạn nghệ sĩ dân tộc thiểu số. Giữa thành phố Montréal văn minh và hiện đại, giữa một rừng người đủ mọi sắc tộc của xã hội đa văn hóa của Canada, bất ngờ nghe lại được tiếng đàn Tr'ưng, chúng tôi ngây ngất tưởng chừng như được nghe lại suối âm thanh vừa xa xôi huyền bí vừa có âm hưởng của dân tộc thiếu số Việt Nam, những âm thanh bập bùng xa vắng đó đã chuyên chở tâm hồn chúng tôi bay bổng, vượt qua hàng vạn cây số để trở về khung cảnh hoang sơ của miền núi rừng nhiệt đới Việt Nam. Xin mời quí thính giả thưởng thức thêm một đoạn nhạc của tiếng đàn Kơ ní. Đàn kơ ní là cây đàn giống như cây đàn nhị, cây đàn cò của miền Nam nhưng không có bầu cộng hưởng. Đàn Kơ Ní có hai dây, người nhạc sĩ dùng vĩ đàn miết vào hai sợi dây đàn, âm thanh truyền theo hai sợi dây, chỉ được nối với một miếng lam nhỏ bằng nhựa nằm trong khoang miệng của người nghệ sĩ. Khi đàn, người nghệ sĩ dùng khoang miệng của mình làm bầu cộng hưởng để khuếch đại âm thanh của tiếng đàn Kơ Ní. Âm thanh Kơ Ní có tiếng vang vọng tự nhiên, mang vẻ thần bí. Xin mời quí thính giả nghe nữ nghệ sĩ Ngọc Bích diễn tấu đàn Kơ Ní. Xin theo dõi trong phần âm thanh bên trên Trên sân khấu, ngoài cây đàn bầu, vợ chồng nhạc sĩ Khắc Chí- Ngọc Bích thường sử dụng từ 12 đến 14 nhạc khí, phần lớn làm từ ống tre, ống nứa. Trong số nhạc cụ nầy, nghệ sĩ Khắc Chí giới thiệu 3 nhạc cụ hoàn toàn có nguồn gốc Việt là đàn Bầu, đàn Klong Pút và đàn Kơ Ní. Ngoài ra họ còn sử dụng các nhạc cụ bắt nguồn từ một các dân tộc thiểu số Thái. Mèo, Ba Na, và một số quốc gia Đông Nam Á. Đó là đàn Tr'ưng, đàn Đinh Pá. Tre Lắc, cồng chiêng, sáo tre, sáo trúc, khèn, sáo Mèo cùng những nhạc cụ gỏ. Nhạc cụ tự tạo Thêm vào những chương trình trình bày các loại nhạc cụ truyền thống đã kể, Khắc Chí và Ngọc Bích còn khiến cho khán giả rất thích thú với 4 loại nhạc cụ do họ chế tạo ra, gọi là nhạc cụ tự tạo, như cây Sáo Dài cho hai, ba người thổi cùng một lúc. Đây là cây sáo bắt nguồn từ dân tộc Khơ Mú ở vùng Bình Trị Thiên dùng cho những cặp tình nhân thổi để tỏ tình với nhau trong những đêm trăng sáng bên bờ suối. Tư cây sáo tình tự của dân tộc Khơ Mú, Khắc Chí Ngọc Bích chế ra cây sáo dài có thể dùng cho 2, 3 người thổi cùng một lúc, hai người thổi ở hai đầu và một người thổi ở giữa. Một nhạc cụ tự tạo khác được gọi là Sáo Bóp. và hai nhạc cụ tự tạo khác là Đàn Quạt và hai ống tre để thẳng đứng được gọi là Bằng Bu. Thưa quí thính giả, Nguyễn Phương xin mời quí vị thưởng thức âm thanh của cây đàn Klong Pút. Cây đàn Klong Pút là một nhạc cụ kết hợp bằng một số ống nứa rỗng. Người nghệ sĩ dùng hai tay vỗ như kiểu vỗ tay, trước miệng ống nứa để tạo ra một luồng hơi phát ra những âm thanh trầm ấm mô phỏng theo tiếng vọng của thiên nhiên. Nhạc sĩ Khắc Chí và Nữ nghệ sĩ Ngọc Bích Nhạc sĩ Khắc Chí sinh ngày 7 tháng 3 năm 1950 tại Nghệ An trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Khi lên 4, anh theo gia đình gồm có cha mẹ và hai em ra Hà Nội. Khắc Chí theo học nhạc từ khi lên 8 tại trường âm nhạc Việt Nam theo hệ sơ trung dài hạn 11 năm và tốt nghiệp vào năm 1969. Sau đó anh được lưu lại làm giảng viên âm nhạc ở trường. Cùng lúc anh học thêm về kiến thức âm nhạc Tây Phương, hòa thanh, phối khí và học về bộ môn âm nhạc và nhạc cũ cổ truyền ở một nhạc viện nước ngoài. Nhạc sĩ Khắc Chí. Trong suốt nhiều năm, Khắc Chí là giảng viên đàn bầu và cũng là người được đánh giá là đã sữ dụng đàn bầu lảo luyện nhất Việt Nam. Khắc Chí đoạt được nhiều giải thưởng âm nhạc ở trong nước cũng như quốc tế và được cử làm chỉ đạo nghệ thuật cho các dàn nhạc dân tộc đi trình diễn ở nhiều nước trên thế giới. Nữ nghệ sĩ Ngọc Bích chào đời ngày 19 tháng 12 năm 1964 tại Hà Nội, là con út của một gia đình có 3 người con. Tuy ở trong một gia đình không có truyền thống văn nghệ nhưng Ngọc Bích đã tỏ ra có một năng khiếu đặc biệt về âm nhạc khi cô theo học lớp đàn bầu lúc được 8 tuổi. Ngọc Bích đã học trong 14 năm, hết bậc sơ cấp ở trường Nghệ Thuật Hà Nội, rồi bậc trung cấp ở Nhạc Viện Hà Nội và sau khi tốt nghiệp cô được mời làm giảng viên ở Viện m Nhạc Hà Nội. Tại bậc Trung Cấp, Ngọc Bích học với thầy Khắc Chí. Trong một thời gian dài sau đó, một thầy một trò hiểu nhau, cảm phục tài năng và cùng yêu mến tánh tình của nhau, Khắc Chí và Ngọc Bích đã chính thức thành hôn ngày 24 tháng năm năm 1988 tại Hà Nội. Từ năm 1988 đến năm 1992, Ngọc Bích đã theo chồng trong đoàn nghệ thuật nhạc dân tộc đi trình diễn ở nhiều nước ngoài trong đó có Hoa Kỳ, Canada, Singapore, Thái Lan, Nam Hàn. Trong những chuyến lưu diễn đó, ngoài cây đàn bầu, cặp ngôi sao nhạc sĩ Khắc Chí và Ngọc Bích thu hút đuợc cảm tình và sự tán thưởng nhiệt liệt của khán giả các nước qua tài sử dụng đàn Trưng, đàn Klong Pút, đàn Kơ Ní và nhiều loại đàn với âm thanh lạ đối với khách thưởng ngoạn Tây Phương. Sau cuộc trình diễn của đôi danh tài Khắc Chí - Ngọc Bích, khán giả Canada và khán giả Việt Nam tranh nhau bước lên sân khấu để quan sát các nhạc cụ lạ và hiếm thấy, nhiều người han hỏi hai nhạc sĩ, xin chụp hình chung lưu niệm và hỏi mua nhiều CD và kèn môi của nhạc sĩ Khắc Chí. Tôi cũng mua được hai CD nhạc Khac Chi Ensemble. Một số đông bạn trong hội Tuổi Vàng Rồng Vàng Montréal nói lần sau khi hai nhạc sĩ thiên tài Khắc Chí Ngọc Bích đến Montréal trình diễn thì ngoài các thông báo trên báo, xin anh em nào biết tin trước thì báo với nhau đi nghe nhạc cho thỏa lòng thương nhớ quê hương. Thưa quí thính giả, vì thời lương phát thanh có hạn, Nguyễn Phương xin dừng chương trình giới thiệu đôi tài năng âm nhạc Khắc Chí và Ngọc Bích nơi đây. Nguyễn Phương sẽ tiếp tục giới thiệu vì sao hai nghệ sĩ nầy đã xin định cư tại Canada trong dịp Khắc Chí dẫn đoàn dân nhạc đi biểu diễn ở nước ngoài và đặc biệt giới thiệu sau hơn mười năm định cư tại Canada, Khắc Chí và Ngọc Bích đã đem lại những thành quả âm nhạc dân tộc Việt góp phần làm giàu âm nhạc thể loại World Music của thế giới và mang lại niềm hãnh diện cho người Việt Nam định cư nước ngoài. Nguyễn Phương xin cám ơn quí thính giả đã chịu khó lắng nghe chương trình nầy. Xin hẹn tái ngộ vào giờ nầy tuần sau. © 2006 Radio Free Asia Những bài liên quan Kép độc Hoàng Giang Hề Minh, một danh hề bị bỏ quên Đệ nhất nữ danh ca Thanh Hương. Bà Bầu Thơ Bầu của những ông, bà bầu Phùng Há, 60 năm tình cũ Nữ nghệ sĩ Thanh Ngân, giai nhân của sân khấu cải lương Những diễn biến quan trọng ảnh hưởng tới sân khấu cải lương từ sau năm 1975 Kim Tiểu Long, Con rồng nhỏ trên bầu trời nghệ thuật Nữ nghệ sĩ Ngọc Huyền Những vai diễn đẹp đôi Kim Tử Long - Ngọc Huyền Nữ nghệ sĩ tiền phong Phùng Há phần 2 Nữ nghệ sĩ tiền phong Phùng Há phần 1 Giai thoại về nghệ danh của nghệ sĩ cải lương Giới thiệu Vọng Cổ Xưa, nhịp 2, nhịp 8 và Vọng cổ nhịp 32 Tại sao người ta có thành kiến với cải lương? Giọng ca vàng Hữu Phước Giáo sư Trần Văn Khê Nghệ thuật truyền thống Việt Nam đã xuống dốc từ lâu Soạn giả Nguyễn Phương và cuốn hồi ký Buồn Vui ời Nghệ Sĩ Cố nghệ sĩ Việt Hùng và một số kỷ niệm khó quên trong ngành cải lương Giáo sư Trần Văn Khê trình bày về âm nhạc dân tộc Việt Nam Vài nét về cách đón Xuân của nghệ sĩ cải lương Tiến sĩ Trần Quang Hải trình bày về vọng cổ, cải lương Tiến sĩ Trần Quang Hải trình bày một số nét về cổ nhạc Việt Nam Soạn giả Viễn Châu, ngôi sao sáng trên vòm trời nghệ thuật sân khấu cải lương Nghệ sĩ Thanh Sang, sự hoà điệu kỳ diệu với nghệ sĩ Thanh Nga
Cô gái đoạt giải Siêu mẫu Việt Nam 2009 khẳng định mình tắm trắng là để làm đẹp cho bản thân, và cách tạo dáng gợi cảm là để làm mới mình chứ không có ý định trở thành bản sao của Ngọc Trinh. Bận rộn với việc học và kinh doanh, Ngọc Bích hầu như không tham dự bất kỳ hoạt động showbiz nào kể từ sau khi giành giải vàng tại cuộc thi Siêu mẫu Việt Nam 2009, công chúng vẫn nhắc đến cô như một siêu mẫu mờ nhạt. Tuy nhiên, một năm trở lại gần đây, Ngọc Bích bắt đầu tham gia các sự kiện giải trí hơn. Trở lại với làn da trắng sáng và vẻ đẹp tự tin, sắc sảo hơn, Ngọc Bích cũng khiến người hâm mộ tò mò về vẻ đẹp đã được cải thiện. Bàn về những nghi vấn của người hâm mộ, Ngọc Bích thừa nhận làn da trắng sáng nhờ tắm trắng, cô cũng không che giấu về việc đang phấn đấu trở thành doanh nhân. Ngọc Bích đoạt giải vàng Siêu mẫu Việt Nam 2009. Vừa chạm ngõ showbiz, tôi đã bị đả kích - Nhìn lại sau nhiều năm, kể từ khi có được danh hiệu Siêu mẫu Việt Nam 2009, chị được và mất gì? - Đo đếm được và mất thật ra cũng không mang lại lợi ích gì cho tôi, quan trọng là cái tôi cảm nhận, chứ đem ra so sánh được mất cũng khó lắm. Tôi thấy việc đầu tiên là mình được rất nhiều, hạnh phúc, niềm vui, bất ngờ, hãnh diện… Tôi may mắn có được những cảm xúc của người chiến thắng, và đối với tôi đó là niềm vui lớn, vinh hạnh cả đời. Tôi đã được rất nhiều rồi. Thêm một điều đáng quý nữa, sau khi nhận được giải vàng, tôi bị phản đối dữ dội nên gặp nhiều áp lực lắm. Khán giả không ủng hộ, báo chí cũng không đứng về phía tôi nhưng tôi tin tưởng sự lựa chọn của BGK. Cái tôi học được là vượt qua những định kiến, thị phi quanh mình, học được tinh thần thép, vượt qua mọi áp lực. Nhờ vậy, bây giờ tôi cũng có chút kĩ năng tự bảo vệ mình trước những tin đồn. - Do có quá nhiều ý kiến chị không xứng đáng với giải nhất, nên sau cuộc thi chị "lặn mất tăm"? - Chỉ là một phần, nhờ đó mà khi mới chạm ngõ showbiz tôi đã học được rất nhiều. Nhưng đứng giữa chọn lựa việc học và nghiệp mẫu, tôi đã chọn những thử thách với việc học và thi cử. Trở thành doanh nhân là mục tiêu phấn đấu sắp tới của tôi. Sau cuộc thi Siêu mẫu, tôi rất bận rộn với việc học và công việc kinh doanh của gia đình. Có nhiều lời đề nghị hợp tác cùng tôi sau khi được giải vàng, nhiều công ty muốn quản lý và xây dựng hình ảnh nên đưa ra những đề nghị rất hấp dẫn, nhưng quả thực, tôi phải suy nghĩ rất nhiều giữa chọn lựa dành cho việc học và theo đuổi sự nghiệp. Theo lời tư vấn từ gia đình tôi đã chọn việc học trước vì kiến thức rất quan trọng, giúp tôi có nền tảng vững chắc trong việc kinh doanh của gia đình. Hiện nay tôi đang hoàn tất chương trình thạc sĩ. Sau kì thi, tôi sẽ đầu tư nhiều hơn cho việc xây dựng hình ảnh và hoạt động showbiz. Sau khi đoạt giải thưởng, cô không hoạt động showbiz như nhiều chân dài đình đám, người đẹp theo đuổi việc học, hiện cô đang theo học thạc sĩ kinh tế. - Thời gian qua, showbiz đã xuất hiện nhiều đàn em xinh đẹp và thu hút hơn chị, điều này chị đã suy nghĩ đến chưa? - Khi đã chọn lựa hướng đi cho mình, tôi cũng đã tính toán rất nhiều rồi. Nếu tôi theo đuổi công việc làm mẫu, khi muốn quay trở lại việc học thì sẽ có nhiều khó khăn khi kiến thức ít nhiều sẽ bị bỏ quên. Bản thân tôi chỉ làm tốt một việc tại một thời điểm, tôi không muốn ôm đồm quá nhiều sẽ rất dễ bị phân tâm và thiếu tập trung. Việc có nhiều đàn em xinh đẹp và tài năng hơn tôi cũng dễ hiểu. Quy luật tre già măng mọc luôn luôn đúng, đó cũng cho thấy xã hội đang ngày một phát triển. Tôi thấy điều đó thì sẽ tự cảm thấy mình cần nỗ lực hơn, lao động tích cực hơn để tự khẳng định chỗ đứng của mình. Có cạnh tranh thì mới phát triển. Tôi nghĩ đây sẽ là một động lực tốt để tôi hoàn thiện mình. - Tuổi nghề của người mẫu rất ngắn, khi đã thêm một tuổi, ít nhiều cơ hội của chị giảm đi, điều này hình như chị không tính đến? - Về tuổi đời của nghệ sĩ, tôi có nghĩ nhiều, nhưng cuộc sống có nhiều chọn lựa và ngã rẽ, tôi không đặt nặng vấn đề mình đang ở vị trí nào trong giới người mẫu. Trở thành siêu mẫu là một cuộc dạo chơi thú vị mà tại đây tôi được học hỏi rất nhiều. Mỗi môi trường, tôi lại hiểu hơn được những suy nghĩ và cảm xúc của mỗi người, vậy thì sao tôi không thử? Thời gian và tuổi già đến, hầu hết con người đều sợ chứ không riêng gì các người đẹp. Bản thân là phụ nữ, tôi cũng sợ thời gian, sợ sự tàn phai nhan sắc, vì thế nên tôi ý thức trong việc gì giữ vẻ đẹp của mình. Khi mình đẹp và tươm tất, tôi thấy mình tự tin hơn. Ngọc Bích tạo dựng hình tượng người đẹp tri thức. Tôi thừa nhận làn da có tắm trắng - Còn nhớ, lúc trước Ngọc Bích không có được làn da trắng sáng như hiện nay, phải chăng chị đã sử dụng một số phương pháp làm trắng da? - Tôi không thích che giấu hay chối bỏ những gì mình đã làm. Tôi vốn có làn da trắng nhờ thừa hưởng từ mẹ và bà ngoại, nhưng do tính chất công việc, hàng ngày đi lại nhiều, rồi đóng phim, làm mẫu ảnh, tôi đứng dưới nắng hàng mấy tiếng đồng hồ, do vậy, da đen cũng là điều dễ hiểu. Thời điểm đoạt giải Siêu mẫu cũng là lúc tôi tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện và chụp ảnh. Cho đến sau này, tôi cũng có ý thức gìn giữ làn da hơn. Tôi có tham khảo rất nhiều các phương pháp làm trắng da tự nhiên và không độc hại, trong đó, cách tắm trắng bằng thuốc bắc, hương liệu thiên nhiên là phương pháp mà tôi thấy hiệu của nhất. Tôi dùng cách tắm trắng này trong một khoảng thời gian, kết hợp việc uống nhiều trái cây, chế độ ăn uống hợp lý… Vậy là sau 3 năm, chị đã thấy tôi khác trước rất nhiều. - Có rất nhiều người đẹp trong showbiz thường tránh né khi nói về làn da qua tắm trắng, nhưng chị lại sẵn sàng công khai phương pháp làm trắng da? - Tôi suy nghĩ đơn giản thế này, là phụ nữ ai cũng có như cầu làm đẹp. Khi bạn tự tin thì thành công mới dễ dàng đến, nên nhu cầu làm đẹp là điều tự nhiên. Các người đẹp showbiz thì nhu cầu làm đẹp lại càng cao hơn, chuyện đi tắm trắng cải thiện làn da cũng nên nhìn thoáng hơn. Hiện nay có rất nhiều phương pháp làm trắng da tự nhiên không ảnh hưởng đến sức khỏe và không để lại hậu quả sau này. Nếu có điều kiện thì nên chọn những phương pháp làm trắng an toàn nhất, tôi cũng thành thực khuyên các bạn gái như vậy. Ngọc Bích bị so sánh với Ngọc Trinh, nhiều ý kiến cho rằng cô đang chạy theo mốt trắng da giống Nữ hoàng nội y, tuy nhiên, siêu mẫu 2009 khẳng định cô tạo dựng hình ảnh riêng và không là bản sao của ai cả. - Nhiều ý kiến cho rằng, chị đang cố gắng làm bản sao của Ngọc Trinh khi có làn da trắng sáng giống nhau và cách tạo dáng đứng của chị cũng rất gợi cảm giống ’Nữ hoàng nội y’’? - Tôi không hiểu sao mọi người có thể nhìn thấy điểm chung giữa tôi và Ngọc Trinh. Riêng bản thân tôi thì thấy hoàn toàn khác nhau, Ngọc Trinh có những sở trường riêng, tôi cũng có ưu điểm của mình. Nếu có ý kiến nói tôi giống cô ấy thì tôi sẽ xem xét lại bản thân mình giống ở điểm nào. Riêng phần mình, từ trước đến nay, tôi luôn định hướng cách xây dựng hình tượng cho riêng mình, tôi cũng chưa từng nghĩ mình giống một ai đó. Tuy nhiên, việc này sẽ khiến tôi phải xem xét lại, tôi không muốn mình làm bản sao của ai đó, tôi nghĩ họ cũng không thích điều đó. - Làm bản sao của người nổi tiếng sẽ được công chúng chú ý hơn, việc này cũng được nhiều "lính mới" sử dụng trong quá trình xây dựng tên tuổi, chị có nghĩ mình cũng nên "dựa hơi" một ai đó? - Tôi không còn là lính mới để dùng các chiêu trò gây sự chú ý. Như tôi cũng đã chia sẻ, bản thân tôi đã chọn con đường kinh doanh làm công việc chính, vậy thì, làm người mẫu cũng là nghề phụ mà tôi phục vụ đam mê của chính mình, tạo thêm cho mình niềm vui cuộc sống, có thêm bạn bè và có nhiều trải nghiệm với nghệ thuật. Tôi đâu có nhiều tham vọng đến mức phải tự hạ mình để làm bản sao của đồng nghiệp, mà chưa chắc người ta đã thích điều đó. Tôi cũng đủ tự trọng để tự lực và phấn đấu bằng chính khả năng của mình. Mối quan hệ trong làng giải trí của tôi cũng không nhiều. Tình bạn trong showbiz không phải để dựa hơi. Ngoài công việc thì chúng tôi sẽ là những người bạn thân thiết, dễ dàng chia sẻ và thông cảm cho nhau. Ngọc Bích không che giấu việc tắm trắng để cải thiện nhan sắc. Photo Minh Hải, stylist Ruby Võ, Makeup Tonny Ong. Phấn đấu để trở thành doanh nhân - Việc chị kinh doanh và có công ty hầu như không công khai, nhưng bây giờ chị rất tự tin khi nói về công việc của mình, điều gì khiến chị thay đổi? - Tôi ngại nói về công việc của mình, vì sợ nói trước bước không qua, nói nhiều quá thành ra lại thành quảng cáo không đúng thời điểm. Trong kinh doanh, việc PR cần lựa chọn đúng lúc, tôi nghĩ mình cần sự chuẩn bị tốt, khi tất cả đều vào guồng và công ty hoạt động ổn định, tôi mới có thể tự tin nói về công việc kinh doanh hiện nay. Nhờ sự chăm sóc và cố gắng mấy năm nay, công ty của tôi đã bắt đầu đem về lợi nhuận. Tôi hãnh diện và thấy cần cố gắng hơn nữa để công việc như mong đợi. - Người đẹp kinh doanh thường có nhiều đồn thổi, trong đó, thông tin về đại gia chống lưng hay có thế lực đứng phía sau, chị có ngại những tin đồn này ảnh hưởng đến hình ảnh của bản thân? - Dám làm dám chịu, bản thân tôi khi gia nhập làng giải trí đã có nhiều đồn thổi, sống với lũ rồi cũng quen. Tôi không ngại, mà ngược lại cảm thấy cần nổ lực hơn để chứng tỏ khả năng độc lập, tự lực của mình. Công ty của tôi có quy mô vừa phaỉì, sau mấy năm tôi mới gây dựng được như bây giờ. Nếu có đại gia chống lưng, cơ ngơi của tôi sẽ không chỉ có chừng đó. - Chị có thể chia sẻ về dự định sắp tới? - Thời gian chủ yếu tôi vẫn tập trung cho công việc, may mắn là tôi có những cộng sự có chuyên môn và trách nhiệm nên khá tin tưởng về tương lai xa hơn. Bên cạnh đó, tôi sẽ tham dự nhiều sự kiện làng giải trí hơn. Xây dựng hình ảnh nữ tính và không kém phần quyến rũ, tôi chọn cách chậm mà chắc và nói không với scandal. Thủy Anh
Chính vì những vai diễn nổi bật và dễ gây ấn tượng nói trên, nên ít người biết đến chị với tư cách là một diễn viên kịch nói luôn vào những vai bà, mẹ... nhân hậu trên sân khấu kịch... Chị là Trung tá, nghệ sĩ Bích Ngọc, một trong những người đầu tiên được mời về làm việc và có những đóng góp cho sự trưởng thành của Đoàn kịch Công an nhân dân hôm nay. - Thưa nghệ sĩ Bích Ngọc, trong dịp Liên hoan sân khấu về hình tượng người chiến sĩ Công an Nhân dân vừa qua, chị đã nhận được Huy chương bạc dành cho vai bà mẹ trong vở "Hoa thép" của tác giả Phan Gia Liên đạo diễn Lê Hùng. Vở diễn sau đó cũng đã được công chiếu tại nhiều nơi trên toàn quốc. Có kỷ niệm nào mà chị tâm đắc về vai diễn này? + Trước hết phải nói rằng, "Hoa thép" là một vở kịch hay và nhiều đất diễn để bất cứ vai diễn nào cũng có thể khai thác được điểm mạnh sở trường của mình. Bản thân tôi, từ xưa đến nay luôn vào vai bà mẹ trong hầu hết các vở kịch của Đoàn kịch Công an nhân dân, nhưng cho đến vở diễn này mới đúng vào thời điểm tôi lên chức… bà ngoại ngoài đời. Bởi vậy, tôi có cơ hội thể hiện được vai diễn của mình tốt nhất, chín nhất và say mê nhất. Nói như vậy không phải là những vai trước đây tôi không diễn hết mình, nhưng có lẽ, chính những tâm tư, tình cảm của một người bà, người mẹ ngoài đời đã giúp tôi có một cách diễn sâu hơn, đằm hơn và có hiệu quả hơn. Niềm vui lớn nhất của tôi có lẽ là mỗi khi kết thúc buổi tập và buổi biểu diễn, tác giả Phan Gia Liên lúc nào cũng ôm chầm lấy tôi và bảo "Em diễn tốt lắm!" - Ở Đoàn kịch Công an nhân dân, chị là một trong số các cán bộ được mời về làm diễn viên thời kỳ đầu tiên thành lập Đoàn. Chị còn nhớ về những vai diễn ở thời kỳ sơ khai ấy? + Khi tôi về, đoàn chỉ có 5 người Anh Vũ Xuân Cải, anh Trần Nhượng, chị Vinh Quy và tôi. Một thời gian sau thì tuyển thêm Hương Dung, Đức Thuận. Bấy giờ, tuy còn trẻ nhưng tôi đã được giao những vai bà, hoặc mẹ, hình như cái tạng người của tôi hợp với những vai bà già quê kiểng, hiền lành trên sâu khấu kịch. Tôi vẫn còn nhớ như in những vở kịch đầu tiên mình tham gia trên sân khấu Đoàn kịch Công an nhân dân như "Tôi là người Việt Nam", "Vàng thung lũng xanh"… Thời kỳ sau này, có nhiều tác giả viết về đề tài An ninh hơn và vì thế đất diễn của tôi cũng rộng hơn. Tôi vào vai người mẹ của Tổng quản đốc Trần Dương trong vở "Tình xưa" của tác giả Phan Gia Liên; bà Hòa trong vở "Vòng vây cô đơn", bà Hoàng Đảm trong vở "Khoảnh khắc mong manh", vợ Thiếu tướng Bẩy trong vở "Vòng xoáy" của tác giả Hữu Ước; bà Cảnh trong vở "Phía sau vụ án"… Khi đoàn mang vở đi diễn ở các trại giam, tôi vô cùng hạnh phúc vì ở những lớp diễn nội tâm của người mẹ trong các vở kịch mà tôi tham gia, tôi đều lấy được những tràng vỗ tay lẫn nước mắt của những tù nhân ngồi dưới. Diễn viên Ngọc Bích ngoài cùng bên trái trong vở "Tình xưa" - Tác giả Phan Gia Liên, đạo diễn NSND Lê Hùng. - Ngược lại với những vai chính diện trên sân khấu, thì trên màn ảnh nhỏ, chị lại thường vào những vai phản diện là những phụ nữ đanh đá, bà chủ hàng karaoke, thậm chí là một bà chủ bán thịt lợn. Chị nghĩ thế nào về việc mình có thể hợp với nhiều tạng nhân vật khác nhau? + Ngoại hình có ảnh hưởng song không phải là yếu tố quyết định cho vai diễn. Trên sân khấu kịch, khi tôi hóa trang xong thì ai cũng công nhận đó là một bà già phúc hậu. Còn trên màn ảnh nhỏ, khi tôi hóa trang và nhập vai thì cũng "ra" một người ghê gớm. Điều quan trọng là vào mỗi vai diễn, người diễn viên phải "nhập đồng", phải hóa thân và thoát ra khỏi những hình bóng ở các vai khác. - Nhưng hình như khán giả nhớ những vai… phản diện của chị nhiều hơn, có thể do khi lên sóng truyền hình được công chiếu rộng rãi nên vai của chị được nhiều người biết đến hơn? + Cũng có thể. Tôi nhớ vai phản diện đầu tiên khi tôi được mời tham gia là một vai rất ngắn trong phim "Sau lũy tre làng" của đạo diễn Bạch Diệp. Ngày đó, chúng tôi không được đọc kịch bản trước như bây giờ, khi đến trường quay mới biết mình phải vào vai một bà nhà quê mất gà và sáng sớm bảnh mắt đã dậy chửi làng xóm. Lúc cầm kịch bản, thấy mình phải chửi tới… một phần ba trang giấy với những lời lẽ rất khủng khiếp, đến tôi còn… choáng nữa là khán giả. Sau vai diễn đó, tôi trượt dài trong vai phản diện như Mỹ Lệ trong phim "Tiếng hát sơn ca", kẻ buôn thuốc trừ sâu rởm trong phim "Con sóng đầu đời", vợ Bất chủ cửa hàng karaoke trong phim "Chuyện của làng ven sông", chủ quán café trong phim "Hoa cỏ may", chủ quán karaoke buôn heroin trong "Cảnh sát hình sự" … Đó là những vai diễn mà tôi phải thể hiện những nét tính cách, tâm lý khác hẳn với vai diễn chính diện trên sân khấu. Tôi cũng tâm đắc với vai bà Điểm trong phim "Ngã ba thời gian", một người ranh ma, mưu mô, lợi dụng chức quyền của chồng để làm ăn phi pháp trong vụ đấu thầu. Cuối cùng bà ta lại bị chính người con rể và em phản lại, rồi đứa con gái lâm bệnh nặng, chồng hết quyền chức. Đó là vai diễn mà từ ánh mắt, lời nói, cái khoát tay, ngay cả tiếng cười cũng đầy chất… phản diện. Nhiều đêm, tôi phải tự đứng trước gương để chửi… chính mình để ngày hôm sau ra trường quay. Hay như trong phim "Đi tìm hạnh phúc", tôi vào vai bà Sến bán thịt lợn, đến khi ra chợ mua thịt, nhiều người hỏi là đã từng đi… bán thịt lợn chưa mà miết con dao điêu luyện thế? Lại có người khi xem phim "Đứa con chung" mà tôi đóng vai bà mẹ chồng ghê gớm, xét nét, cay nghiệt, tìm mọi cách để ngăn cấm tình yêu của con trai, khi gặp tôi ngoài đời, họ đều thổ lộ rằng, ai mà gặp phải mẹ chồng như tôi chắc… khổ lắm! Tôi đùa, cũng có thể, nhưng may mà tôi chỉ có duy nhất một cô con gái! - Được biết, chị vốn là diễn viên của Đoàn Văn công Bắc Thái nay là đoàn kịch Thái Nguyên. Vì một tình yêu với người chiến sĩ Công an nên chị đã gắn bó và có những đóng góp với lực lượng Công an. Chị còn nhớ những kỷ niệm từ thuở ban đầu ấy? + Cả gia đình tôi và gia đình chồng tôi đều có nhiều người theo ngành Công an. Mẹ chồng tôi là bà Nguyễn Thị Phương, nguyên Trưởng ban Cán sự nữ Bộ Nội vụ, nay là Ban Công tác nữ - Bộ Công an, nguyên giám thị Trại giam Phú Lương nay là Trại giam Phú Sơn 4. Chồng tôi là Đại tá Phan Bình, hiện là Phó trưởng Phòng Chính trị và Công tác quần chúng, Tổng cục Hậu cần - Kỹ thuật. Ngay từ khi tốt nghiệp phổ thông, bố tôi đã muốn tôi vào học ngành Công an, nhưng tôi lại thích đi làm văn công và trúng tuyển vào Đoàn Văn công Bắc Thái hồi bấy giờ. Số phận đưa đẩy, trong quá trình đi lưu diễn, tôi đã quen và yêu chồng tôi bây giờ. Khi đồng chí Phạm Hùng ký quyết định thành lập Đoàn kịch Công an nhân dân, tôi đã xin chuyển về Đoàn và công tác cho đến ngày hôm nay. Có nhiều lần đi lưu diễn, gặp các cô bác cùng thời với mẹ tôi, nhận ra tôi là con dâu của bà, các bác đã kể nhiều chuyện về mẹ tôi cũng như về gia đình. Tôi thấy mình tự hào vì đã tìm được một bến đỗ bình yên để có thể chuyên tâm cống hiến cho nghệ thuật. Trong nhiều năm tháng, gia đình cũng như chồng tôi luôn tạo điều kiện để vợ có thể đi lưu diễn tới các tỉnh xa, phục vụ anh em chiến sĩ. - Dù là một người say mê nghệ thuật nhưng chị đã đến tuổi nghỉ hưu. Chị vẫn sẽ tiếp tục những vai diễn của mình nếu có cơ hội chứ? + Dĩ nhiên rồi, trong buổi chia tay với Đoàn, tôi vẫn nói rằng, tôi đã làm tròn nghĩa vụ của người chiến sĩ, còn người nghệ sĩ thì chưa. Nói là hụt hẫng thì hơi quá, song cảm giác mình vẫn nhớ nghề lắm. Trong thời gian công tác ở đoàn, ngoài việc là một diễn viên, tôi kiêm nhiệm thêm hóa trang và phục trang cho đoàn, cho nên, không chỉ phục trang vai diễn của mình mà vai của bạn diễn quần áo màu gì, kiểu cách ra sao tôi vẫn còn nhớ. Bây giờ nếu ai cần phục trang cho vở diễn nào, năm bao nhiêu, tôi có thể lấy ra chính xác tới từng chiếc áo. Điều này cũng chẳng tài tình gì, điều quan trọng là mình say nghề và có trách nhiệm với nghề. Có lẽ tôi thuộc thế hệ hơi… cổ rồi, cho nên vẫn luôn trân trọng giữ gìn từng khoảnh khắc đã làm nên vai diễn của mình. - Vâng, xin cảm ơn chị! Theo Thiên Kim VNCA
Với tình yêu âm nhạc từ nhỏ, lại ham mê học hỏi, cộng thêm những cuốn sách quý và một không khí tràn đầy âm nhạc, tất cả những điều ấy đã thôi thúc Hàn Ngọc Bích bắt tay viết ca khúc đầu tiên Một bài hát cho thiếu nhi. Bài hát có tựa đề "Cây bàng trước ngõ" với những câu rất dễ thương "Mùa đông áo đỏ/ Mùa hạ áo xanh/ Cây bàng khi mở hội, là chim đến vây quanh…". Tôi đã gặp nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích đôi lần, nhưng ấn tượng còn đọng lại trong tôi là một Hàn Ngọc Bích rất ít… chất nghệ sĩ. Tóc lúc nào cũng chải ngôi thẳng thớm, tay xách chiếc cặp da màu đen nom từ xa đã toát ra sự mực thước. Ông có dáng vẻ và cách nói chuyện của một nhà giáo nhiều hơn là của một nhạc sĩ, một nhạc sĩ với hàng trăm ca khúc viết cho các em, trong đó có tới 4 ca khúc "Tiếng chim trong vườn Bác", "Em bay trong đêm pháo hoa", "Tre ngà bên lăng Bác" và "Đưa cơm cho mẹ đi cày" được bình chọn trong tốp 50 bài hát dành cho thiếu nhi hay nhất thế kỷ XX cuộc bình chọn do báo Thiếu niên tiền phong, Hội Nhạc sĩ Việt Nam, Ban Khoa giáo - Đài Truyền hình Việt Nam, Ban Âm nhạc Đài Tiếng nói Việt Nam tổ chức 1999 -2000. Hàn Ngọc Bích đích thực là một nhà giáo. Sinh năm 1940 trong một gia đình có cụ thân sinh là công chức, ngay từ nhỏ, cậu bé Bích đã tỏ ra có năng khiếu âm nhạc. Nhưng vì các cụ thân sinh rất thích nghề giáo viên, nên sau này đã hướng cậu con trai đi thi Sư phạm, bởi theo các cụ "Nghề giáo là một nghề hiền lành và đẹp...". "Thế là tôi thi đỗ và theo học Sư Phạm. Tôi ra trường năm 1962. Sau đó, dạy Trung cấp Sư phạm ở Sơn Tây, rồi chuyển về làm giáo viên dạy lịch sử ở Trường cấp 3 Chương Mỹ, rồi lại chuyển đến dạy ở cấp 3 Phúc Thọ nay thuộc Hà Nội, cuối cùng thì dừng lại ở Vụ Tiểu học cho tới lúc về hưu, năm 2000" - Hàn Ngọc Bích kể về hành trình làm nhà giáo của mình một cách ngắn gọn, giản dị như chính cuộc đời ông. Nhưng âm nhạc như một sợi dây kỳ lạ và vô hình đã "buộc" người thầy giáo ấy gắn bó suốt cả cuộc đời mình. Hàn Ngọc Bích là một trong không nhiều thầy giáo trở thành hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam. Cơ duyên đưa ông đến với âm nhạc cũng thực tự nhiên. Ông kể "Năm 1962, khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi tình cờ gặp được nhạc sĩ Hoàng Long. Lúc ấy, Hoàng Long đã có một gia tài âm nhạc, đặc biệt là các bài "Em đi thăm miền Nam" và "Nếu bạn muốn tìm tôi"… Cuộc gặp gỡ ấy là một bước ngoặt, có ý nghĩa lớn đối với tôi. Cuộc gặp gỡ ấy khiến tôi suy nghĩ Nếu bạn có thể làm được, thì tại sao mình không? Sau đó, tôi nhận được từ Hoàng Long những cuốn sách học âm nhạc in rônêô - những giáo trình hòa âm cơ bản. Với tôi Hoàng Long là người bạn chí tình. Hoàng Long sinh 1942, ít hơn tôi 2 tuổi. Anh xưng hô "anh - tôi", còn tôi chỉ xưng "cậu - tớ". Tất cả những công việc liên quan đến sách vở thì Long giúp tôi rất nhiều, sách giáo khoa, chương trình. Những lúc khó khăn trong cuộc sống, hay lúc buồn phiền đều tìm đến với nhau. Đến bây giờ Hoàng Long vẫn là bạn của cả gia đình tôi. Còn người thầy đầu tiên của tôi, đó chính là nhạc sĩ Mộng Lân. Tôi học được ở thầy những kinh nghiệm quý…". Với tình yêu âm nhạc từ nhỏ, lại ham mê học hỏi, cộng thêm những cuốn sách quý và một không khí tràn đầy âm nhạc, tất cả những điều ấy đã thôi thúc Hàn Ngọc Bích bắt tay viết ca khúc đầu tiên Một bài hát cho thiếu nhi. Bài hát có tựa đề "Cây bàng trước ngõ" với những câu rất dễ thương "Mùa đông áo đỏ/ Mùa hạ áo xanh/ Cây bàng khi mở hội, là chim đến vây quanh…". Đó là năm 1966, khi ấy Hàn Ngọc Bích dạy cấp 3 ở Chương Mỹ. Giặc Mỹ leo thang đánh phá miền Bắc, những dãy bàng trên đường làng Do Lộ bị bom Mỹ đánh phá tơi bời xơ xác, người thầy giáo bước vào tuổi 26 đã rất xúc động đưa những tình cảm chân thực ấy vào ca khúc. Bài hát hoàn thành và được một số bạn bè khen ngợi khiến cho Hàn Ngọc Bích tự tin hơn, và ca khúc thiếu nhi thứ 2 ra đời với những câu hết sức ngộ nghĩnh đáng yêu "Leo leo leo rửa mặt như mèo/ Xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu/ Khăn mặt đâu mà ngồi liếm mép/ Đau mắt rồi lại khóc meo meo…". Tiếp đó, Hàn Ngọc Bích đã thử sức mình với những góc nhìn khác nhau mang tính xã hội hơn. Như bài hát "Đưa cơm cho mẹ đi cày" chẳng hạn. Ông tâm sự "Khi tôi viết bài này, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước đang ở vào thời kỳ ác liệt nhất. Cả đất nước sôi sục khí thế lên đường ra tiền tuyến với những khẩu hiệu "Quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược", "Thanh niên ba sẵn sàng", "Phụ nữ ba đảm đang", "Thiếu nhi làm nghìn việc tốt"… -PageBreak- Xúc động trước tấm gương của người phụ nữ đảm đang, thay chồng cáng đáng việc nhà, và hình ảnh những bé em lon ton giúp mẹ việc nhà, tới trưa lại mang cơm ra đồng cho mẹ đã khiến tôi rất xúc động. Cũng chính năm ấy, tôi mất đứa con gái đầu lòng. Cảm giác mất mát có phảng phất đâu đó trong bài hát. Cái chung và cái riêng xen lẫn. Một ngày đầu năm 1970, khi đó tôi đang ở Thường Tín, tôi đã viết xong bài hát với tiết tấu phảng phất âm hưởng dân ca của đồng bằng Bắc Bộ. Mãi đến cuối năm ấy, sau nhiều lần sửa chữa, thấy ưng ý, tôi mới gửi tới Đài Tiếng nói Việt Nam và ngay sau đó được thu thanh phát sóng". Kể cho tôi nghe kỷ niệm của bài hát này, giọng ông chùng xuống vì nó đã chạm vào nỗi buồn riêng của ông. Cái duyên với âm nhạc thiếu nhi dường như ngày một gắn bó với Hàn Ngọc Bích. Hàng loạt ca khúc nối nhau ra đời. Đặc biệt, Hàn Ngọc Bích còn thành công hơn khi kết hợp hình tượng Bác Hồ với các cháu thiếu niên nhi đồng. Nhạc sĩ kể "Tôi rất muốn viết một ca khúc cho các em nhưng gắn với Bác Hồ. Khi ấy, tôi đã đến thăm Lăng Bác nhiều lần nhưng vẫn chưa viết được. Ý tưởng trong đầu đã có, đấy là được nương tựa dưới bóng mát của vườn cây Bác Hồ. Nhưng phải đến một buổi chiều nắng tháng tư, ở Vườn hoa Chí Linh, tôi mới viết được ca khúc "Tiếng chim trong vườn Bác". Chiều ấy, thấy cây cao quá, tiếng chim cũng cao vút, trời thì trong xanh quá. Vậy là cảm hứng chợt đến, tôi ngồi đó và hoàn thành bài hát. Đến năm 1992, tôi lại hoàn thành bài "Tre ngà bên Lăng Bác". Bài hát nào khi đặt bút viết cũng có cảm giác là nhanh, nhưng thực ra là nó miên man, nghĩ ngợi trong đầu tôi đã lâu lắm". Không ít nhạc sĩ chỉ mong trong đời mình có được một ca khúc được khán giả nhớ, hát. Vậy nhưng Hàn Ngọc Bích có tới 4 ca khúc được bình chọn trong 50 bài hát thiếu nhi hay nhất thế kỷ XX. Khi biết tin mình được khán giả bình chọn như vậy, chính ông cũng bất ngờ. Nhưng hình như, bất ngờ nối tiếp bất ngờ, may mắn nối tiếp may mắn, cái "duyên" đã gắn nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích với âm nhạc thiếu nhi cũng chính là cái "duyên" gắn ông với giải thưởng vậy. Ngay từ những sáng tác đầu tay, ông đã mạnh dạn gửi dự thi cuộc vận động viết ca khúc cho trẻ em của Hội Nhạc sĩ Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam và Ủy ban Thiếu niên nhi đồng Trung ương tổ chức. Điều bất ngờ và cũng chính là động lực lớn nhất khích lệ Hàn Ngọc Bích tiếp tục sáng tác ca khúc cho các em, đó là các ca khúc dự thi năm ấy đều đoạt giải. Bài "Cây bàng trước ngõ" giải A, "Sáo sậu là cậu sáo đen" được giải B, còn "Rửa mặt như mèo" và ca cảnh "Hoa bí vàng" đoạt giải C. Nhưng "kỷ lục" về giải thưởng phải kể đến, đó là chuyện có một năm ông đoạt liền 5 giải thưởng. Nhắc tới chuyện này, Hàn Ngọc Bích không giấu được niềm vui "Năm 1992 cả nước có 4 cuộc thi âm nhạc. Một của báo Hoa học trò, một của Bộ Giáo dục và Đào tạo, một của Ủy ban Bảo vệ & Chăm sóc trẻ em, một của ngành Văn hóa - Giáo dục Hà Nội mở rộng. Lúc ấy tôi đã ở tuổi 52, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút. Tôi bảo, tôi muốn "tháo giày", nhưng vừa nói ra điều này, những người bạn chí cốt như nhạc sĩ Cao Minh Khanh, Vũ Trọng Tường bảo "Chúng em không chịu cho ông anh như vậy đâu" và rằng sẽ "buộc giày" cho ông anh". Vậy là cứ vài ngày, các bạn lại đến chơi, hỏi bài đâu? Đến lúc tôi phải đưa bài ra thì mới thôi. Và trong 4 cuộc thi năm ấy, tôi đều có những giải thưởng. Bài "Tre ngà bên Lăng Bác" - giải nhì không có giải nhất - cuộc thi do ngành Văn hóa - Giáo dục Hà Nội mở rộng. "Ơi hành khúc mùa thu" thì đoạt giải B của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Tôi gửi 2 ca khúc dự thi với báo Hoa học trò thì "Tháng ba học trò" đoạt giải C, còn "Hái được bên bờ rào" phổ thơ Phạm Công Trứ đoạt giải khuyến khích. Ca khúc "Xinh xinh hạt nắng" được giải C của Ủy ban Bảo vệ & Chăm sóc trẻ em". Hơn 40 năm, bây giờ nhiều em thiếu nhi sinh ra ở cuối thế kỷ XX ngày ngày đến lớp vẫn hát vang nhiều ca khúc của Hàn Ngọc Bích. Đó là một niềm hạnh phúc vô bờ đối với người sáng tạo. Và nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích cũng quả quyết với tôi "Giải thưởng lớn nhất, vinh hạnh nhất đối với tôi là sáng tác của mình đã được nhiều người thuộc, hát, và tồn tại trong tâm hồn của họ"
Giải tríGiới saoTrong nước Thứ năm, 15/1/2004, 0951 GMT+7 Cô ca sĩ từng làm sôi động các tụ điểm giải trí TP HCM với những ca khúc lừng danh của ban nhạc ABBA, 'Tạm biệt chim én', 'Lời tỏ tình mùa xuân', 'Ngôi sao cô đơn'... vừa trở lại quê nhà sau hơn 10 năm định cư ở Mỹ. Dưới đây là tâm sự của chị. Ca sĩ Ngọc Bích. - Tại sao đang nổi tiếng, chị lại rời VN? - Nếu không vì lời hứa đoàn tụ với gia đình thì tôi không bao giờ xa quê hương, bởi tôi sợ phải như một đứa trẻ chập chững làm lại từ đầu. Tuy nhiên, với tôi đoàn tụ gia đình là quan trọng nhất. Tôi đưa mẹ và con trai sang Mỹ vào năm 1990. Thời gian đầu ở Mỹ, gia đình tôi thật sự khó khăn và phải làm mọi việc để sống. - Ở hải ngoại, chị có còn được coi là "Nữ hoàng nhạc trẻ"? - Đi đến đâu các nghệ sĩ cũng đều vui vẻ gọi tôi bằng danh hiệu này, nhưng tôi cười mà nói rằng, đừng “chọc quê” Ngọc Bích mãi như thế, mình “già” rồi. Bên cạnh các ca khúc của Thanh Tùng, Trần Tiến, tôi còn thể hiện nhiều ca khúc của các nhạc sĩ khác như Trịnh Công Sơn đặc biệt là Một cõi đi về, Vũ Thành An Bài không tên số 2, số 5, số 7, Bài không tên cuối cùng... cũng được khán giả yêu mến. - Chị vốn là “con nhà nòi” cải lương bố mẹ là nghệ sĩ cải lương Việt Hùng - Ngọc Nuôi, vì sao lại đến với nhạc trẻ? - Chuyện khá dài dòng, tôi xin kể vắn tắt. Năm 1968, đoàn cải lương Việt Hùng - Minh Chí bị giải thể, gia đình tôi rơi vào cảnh khốn cùng phải bán nhà cửa, đồ đạc dời về một chung cư để sinh sống. Anh trai thứ ba sau khi chữa bệnh bại liệt từ Tây Đức trở về nhìn cảnh gia đình như thế đã rủ tôi trốn học đi hát kiếm tiền. Lúc này, tôi đang học đệ tứ trường Chí Thiện. Ba mẹ tôi hoàn toàn không biết gì về việc này. Cho đến khi cô chủ nhiệm gửi giấy về nhà ba tôi mới hay và dùng roi mây quất tôi rất nhiều. Sau khi biết mục đích của anh em tôi là đi hát để giúp ba mẹ kiếm tiền trả nợ, cả nhà ôm nhau khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi bỏ học sau đó 13 tuổi và cùng anh trai thành lập ban nhạc The Crazy dogs gồm 5 thành viên Việt Năng trống, Bảo guitar, Thanh bass, Lân keyboard và tôi - ca sĩ duy nhất, hoạt động tất cả các nơi từ nhà hàng, quán bar, vũ trường... nói chung nơi nào gọi là hát. Sau 3 năm hoạt động, chúng tôi đã trả hết nợ nần cho gia đình và còn dư tiền để có thể mua một căn nhà 4 tầng lầu. Tuy nhiên ba mẹ không chịu mua nhà mới, đang chần chừ thì miền Nam được giải phóng. - Ở hải ngoại chị có theo dõi tình hình nhạc trẻ Việt Nam? - 4 năm sau khi sang Mỹ, tôi được biết âm nhạc Việt Nam phát triển rất nhiều và có hướng mở rộng ra thế giới. Ca sĩ có thể thể hiện các ca khúc mình yêu mến một cách hiện đại hơn, thoáng hơn. Tôi rất hãnh diện về quê hương và cũng có một chút tiếc nuối, giá như mình còn ở lại quê nhà... - Nhưng cuối cùng thì chị cũng trở về quê hương để hát, tại sao vậy? - Năm 1997 tôi về Việt Nam hát trong chương trình từ thiện Về nguồn. Sau đó năm 2001, tôi hát cho một số phòng trà ở TP HCM và cuối năm 2003 là chương trình Một thoáng Sài Gòn. Khi trở về quê hương tôi có cảm giác thật gần gũi, ấm cúng. Ra đường, vào chợ, dù có mang kính đen khán giả vẫn nhận ra Ngọc Bích. Đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời ca sĩ của tôi. - Chuyện tình cảm của chị thế nào? - Khi tấm màn nhung khép lại, tôi trở về nhà, và cũng như bao phụ nữ bình thường tôi cũng muốn được yêu thương, chăm sóc vỗ về. Nhưng có lẽ số tôi không được như vậy nên đành chấp nhận. Ở đời có bao giờ mình được trọn vẹn. Chuyện gì qua rồi thì thôi không để chúng vướng bận làm ảnh hưởng công việc. Tuy nhiên, vẫn có khi tôi đóng cửa khóc òa. Bạn bè ít thấy tôi buồn lắm! Bên ngoài nhìn tôi rất yêu đời nhưng trong lòng tan nát. Theo Thanh Niên
nghệ sĩ ngọc bích bây giờ ra sao